Đinh Vân Phi cười to hơn nữa: “Vậy anh nghe cho kỹ.”
“Tôi thật vất vả mới chờ được trận mưa to đêm đó, đêm đó tôi chờ mọi người ngủ hết, lừa Bạch Mai đến từ đường trong thôn, gã điên đã chờ sẵn ở nơi này, tôi đánh ngất Bạch Mai, đưa cho gã điên, sau khi gã điên thực hiện được, tôi lừa gã điên cõng Bạch Mai đến sau núi, nhân lúc gã ta chưa chuẩn bị, đẩy cả hai xuống.”
Ánh trăng chui vào mây đen, cây dâu tằm càng thêm tối.
Đã không thấy rõ biểu cảm của đối phương, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người đen như mực.
Đinh Vân Phi ngẩng đầu lên không trung: “Chuyện anh muốn biết, tôi đều đã nói cho anh rồi, cầm tiền chạy đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây