Ngày thường vị tổng tư lệnh mà anh ta chỉ có thể nhìn từ xa, bây giờ lại ngồi đối diện anh ta.
Mặc dù từ lúc đi vào cửa đến giờ, Vu Gia Thuận không cùng anh ta nói câu nào, lúc vừa mới vào cửa có gật đầu với anh ta, xem như chào hỏi, nhưng anh ta cảm thấy mình đã cách Tổng Tư lệnh gần thêm một bước.
Đáng tiếc chính là, toàn bộ quá trình Vu Hướng Niệm không liếc mắt nhìn anh ta lấy một cái, còn cả Khâu Dương kia, ánh mắt nhìn anh ta cũng cao cao tại thượng.
Triệu Nhược Trúc gắp cho Tiểu Kiệt một cái đùi vịt bỏ vào trong bát cậu bé, Tiểu Kiệt lại gắp đùi vịt cho Vu Hướng Niệm: “Thím, thím ăn đi.”
Triệu Nhược Trúc ngạc nhiên: “Tiểu Kiệt, đây là cho cháu, cháu ăn mới lớn nhanh được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây