Lâm Hướng Tây nhảy tới đấm vệ sĩ mấy cái, mắng xa xả: “Anh còn không biết xấu hổ mà nói! Còn không biết xấu hổ mà nói à! Rốt cuộc là ai phát tiền lương cho anh? Hả? Anh nói đi!”
“Ông chủ, cậu bình tĩnh một chút đi! Là vợ thủ trưởng hỏi, giáo sư Lâm ấy! Chị gái của cậu! Chị gái của cậu đòi!” Vệ sĩ nhắc nhở một cách vô tình và lạnh lùng, dùng biểu cảm để im lặng gào lên: Ông chủ, cậu tỉnh táo lại đi! Lời của chị cậu, cậu cũng dám không nghe sao?
Lâm Hướng Tây chống nạnh đi loanh quanh trong phòng: “Chị tôi chỉ biết bắt nạt tôi thôi! Hai đứa nịnh hót kia cũng thật thèm đòn, để xem lần sau tôi về xử lý tụi nó thế nào…”
Vệ sĩ ngẩng đầu nhìn trời với vẻ cạn lời, nói thật, ở trong mắt anh ta, Lâm Hướng Tây mới là tên nịnh hót số một.
Đợi Lâm Hướng Tây đi được vài vòng thì cơn giận cũng nguôi ngoai, cậu cầm chìa khóa lên, gọi vệ sĩ ra ngoài lái xe cho mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây