“Lại thế nữa.” Giáo sư Vương bất đắc dĩ nhưng rất nhanh đã xốc lại tinh thần, nói: “Em cứ yên tâm và cố gắng làm việc, tổ chức đều nhìn thấy hết, sẽ không để làm một anh hùng vô danh đâu, cái gì nên cho đều sẽ cho em.”
“Thì đúng ạ, dù sao đứa trẻ biết khóc sẽ có sữa uống.” Lâm Hướng Nam đáp một cách đúng lý hợp tình.
Cô cũng không uống canh gà mà cô giáo chuốc cho đâu, nghề nghiệp đặc thù, chuyên gia trong ngành này của bọn họ người nào cũng có chiến tích ẩn giấu hết, anh hùng vô danh cũng quá nhiều.
Thế hệ trước còn đỡ, còn có thể nhịn được, chứ tỉ lệ ra nước ngoài của mấy khóa sinh viên trẻ tuổi này rất cao.
Vừa nhận được danh hiệu ủy viên phân khoa, Lâm Hướng Nam đã vội vàng nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, đề đạt một đống kiến nghị với bên khoa học và công nghệ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây