Mấy thứ như hoài bão này, chị em Lâm Hướng Nam không có nhưng Hồ Mỹ Lệ lại có, bà ta vô cùng tán đồng mà bảo: “Anh cả làm tốt lắm, xưởng dược đã nuôi một đại gia đình suốt nhiều năm như thế, bây giờ cũng đã đến lúc báo đáp rồi.”
Bà ta thật sự coi đơn vị thành nhà mình, theo quan điểm của bà ta thì cứu nhà mình không có gì là sai.
Lâm Hướng Nam lại không nhịn được mà gãi đầu: “Cậu cả làm như thế rốt cuộc là đang đào góc tường của ai? Lẽ nào không phải đào góc tường của xưởng dược hay sao? Thật sự coi công ty lớn người ta thành cơ cấu đào tạo miễn phí sao? Một đám người đến đào tạo xong rồi đi? Phía bên đặc khu có thiếu công nhân cỡ nào cũng không có khả năng dễ dàng như vậy đâu.”
Hơn nữa, mấu chốt không phải là công ty có thả người hay không mà là công nhân có bằng lòng quay về nữa hay không, tốc độ phát triển ở bên đặc khu vượt xa quê nhà, cơ hội làm việc quá nhiều.
Đến bây giờ đi ra ngoài vẫn còn cần đến giấy giới thiệu, nhân khẩu không thể tùy tiện lưu động, nông dân ở nông thôn muốn đến đặc khu làm việc cũng không có cơ hội gì, dẫn đến việc rất nhiều công ty đặc biệt là công xưởng ở đặc khu đều thiếu người nghiêm trọng. Công nhân trong xí nghiệp tư nhân không có thể diện bằng xí nghiệp quốc doanh, nhưng tiền lương và đãi ngộ đều rất không tồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây