Theo quan điểm của Lâm Hướng Tây, trên cơ bản xưởng dược đã hết cứu rồi, Hồ Mỹ Lệ còn chưa đi mà cậu đã bắt đầu đào góc tường của cậu cả Hồ Đại Hỉ.
“Với tình hình hiện nay, đi làm cũng không phát được tiền lương, cậu cả, còn không bằng cậu tạm nghỉ không lương rồi ra biển thử xem sao, tóm lại vẫn tốt hơn là ở lại xưởng.
Trong xưởng không sản xuất nữa nhưng đám người Hồ Đại Hỉ vẫn phải đến xưởng chấm công, sau đó đánh bài nói chuyện, giết thời gian.
“Hình như lãnh đạo bên trên sắp nhả ra rồi, chính phủ vung tiền là có tiền lương thôi.” Hồ Đại Hỉ nói: “Ngày nào đám người ông ngoại cháu cũng đến viện tử ngồi, lúc nhàn rỗi còn đỡ, nhưng gặp phải lãnh đạo trong tỉnh với trung ương xuống, bọn họ làm như vậy sẽ rất khó coi. Cho dù là vì mặt mũi thì lãnh đạo thành phố vẫn sẽ nhả ra thôi.”
Cầu người thì phải có thái độ của cầu người, nhà xưởng xin tiền cũng không dám kêu thanh niên trai tráng đi, mà chỉ kêu mấy ông bà cụ đã nghỉ hưu trong xưởng tới gánh, người già không giống người trẻ, không làm ra được đại loạn gì lớn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây