“Anh ta cũng không hiểu chuyện về phương diện kỹ thuật, đã giao toàn quyền cho em xử lý rồi.” Lâm Hướng Nam đáp với vẻ mặt bình tĩnh: “Mấy thứ như vậy cũng không vội sử dụng nên em không gấp.”
Hồ Mỹ Lệ bế cháu gái đung đưa, bà ta liếc xéo lườm Lâm Hướng Nam, cảm thấy bệnh cũ của cô thật sự không thể chữa khỏi được.
Bà ta than thở với Lâm Hướng Đông: “Chúng ta đừng hoàng đế chưa vội mà thái giám đã vội, dù có vội cũng vô dụng cả thôi.”
“Mẹ, áp lực lớn quá mà, gánh lâu rồi cũng muốn nghỉ ngơi một chút thôi.” Lâm Hướng Đông ba phải.
Hồ Mỹ Lệ phản bác: “Nó thì có áp lực gì? Với cái tính nóng nảy đó của nó, lãnh đạo nào dám mắng nó?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây