“Không phải cô vẫn luôn ở trong nước hay sao? Sao danh tiếng ở bên Hồng Kông cũng lớn như vậy? Đến ngay cả sinh viên ở Hồng Kông cũng vui lòng nể mặt cô. Bài luận văn mà cô phát biểu dạo trước thật sự lợi hại như thế sao?” Tạ Minh Lãng tò mò hỏi thăm.
“Nói ra anh cũng không hiểu.” Không phải Lâm Hướng Nam qua loa mà là Tạ Minh Lãng thật sự không hiểu nghề, có giải thích nhiều đến đâu cũng vô dụng.
Nhưng chính vì không hiểu nên anh ta mới tò mò, khăng khăng truy hỏi, muốn biết hiện giờ thực lực và danh tiếng của Lâm Hướng Nam ở cấp bậc nào.
Nể mặt cộng sự làm ăn chung với nhau, Lâm Hướng Nam đáp: “Cùng cấp bậc với giáo viên của tôi. Nếu tôi không có thực lực như vậy, tuổi tác còn trẻ đã nói chuyện như nã đạn vào người các giáo sư già đó vậy đừng nói là lãnh đạo nhà trường mà đến ngay cả giáo viên của tôi cũng chửi tôi chết ấy chứ. Nhưng tôi không chỉ dám cãi nhau với người ta mà còn dám cãi nhau ngay trên sóng truyền hình mà người dân cả nước có thể xem được, cấp bậc này đã rất rõ ràng rồi đi.”
Cãi nhau xong, cùng lắm cô chỉ bị càm ràm vài câu chứ cũng không thấy đến mấy câu nặng lời.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây