“Em nói không thể làm tụi trẻ mất hứng còn gì, nên anh mới vui vẻ nhận hộ em, nhưng nếu là em muốn ném chắc là ngày mai tụi nó sẽ không giận đâu…” Giọng của anh càng ngày càng nhỏ.
“Ừm, anh làm đúng lắm, nhưng niềm vui cũng phải chia sẻ, bây giờ em sẽ đi chia sẻ niềm vui này với cậu út của tụi nó.”
Sáng ngày hôm sau, lúc mọi người rời giường ăn sáng, Lâm Hướng Tây vẫn chưa biết gì mà sáp đến bên cạnh Lâm Hướng Nam.
“Chị, chị có cảm thấy ve sầu bắt được hôm qua quá có sức sống, kêu cực lớn tiếng không?”
Lâm Hướng Nam liếc nhìn vẻ mặt của cậu: “Em ngủ không ngon sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây