Trước đây Lâm Hướng Tây mua từ chỗ người thân của lãnh đạo xưởng thép cho nên trong lòng cậu tự có tính toán về nguồn nguyên liệu, bên trên cũng giả bộ không biết, chỉ là mua bán dựa theo quy trình bình thường thôi.
Cho nên Lâm Hướng Tây là người làm ăn chân chính, không bị ảnh hưởng, nhưng lãnh đạo phía bên xưởng thép kia lại bị xử bắn.
Với tình hình hiện nay, không đi đường tà môn thì không thể kiếm được nguyên vật liệu bởi vì bây giờ vẫn còn là kinh tế kế hoạch. Nguyên liệu rời khỏi khu mỏ đến nhà xưởng tinh luyện kim loại, sau đó mới phân phối đến những đơn vị khác, tất cả đều được lên kế hoạch sẵn, chứ không có suất cho các xí nghiệp tư nhân như bọn họ.
Lâm Hướng Tây than thở: “Tuy rằng thiết bị ở trong nhà xưởng nhỏ của chúng ta là hàng cũ bị đào thải ở nước ngoài, nhưng nói một cách tương đối thì nó vẫn tốt hơn thiết bị trong mấy xưởng linh kiện khác, thái độ phục vụ và hậu mãi cũng tốt. Nhà xưởng của chúng ta thật sự đã cướp được rất nhiều mối làm ăn, hàng ở bên xưởng linh kiện đã tích đầy trong kho rồi nhưng không bán ra được… Nhưng không bán ra được thì bọn họ cũng không muốn nghĩ cách, cứ thế đợi, đợi bên trên phát tiền lương… Lãng phí tài nguyên, còn không bằng cho chúng ta nguyên liệu…”
“Mấy chục năm trước, mấy nhà xưởng này đều được bên trên sắp xếp ổn thỏa, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn không thay đổi được đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây