“Lúc ở nông thôn con cũng ngắm bình minh sao?” Hồ Mỹ Lệ khó hiểu hỏi.
“Vào ngày mùa, nửa đêm còn có thể ngắm trăng, khi ấy trăng đẹp lắm.” Vì đã rời khỏi môi trường lao động vất vả nên lúc Lâm Hướng Đông nhắc đến còn cảm thấy hơi hoài niệm.
“Có bệnh.” Hồ Mỹ Lệ không nhịn được mà mỉa mai. Bà ta cảm thấy hai đứa con lớn này chắc chắn học hành nhiều quá rồi, vẫn là con trai út có chung chủ đề với bà ta hơn.
Tuy rằng trong thư Lâm Hướng Nam nói mình đang sống rất tốt nhưng Hồ Mỹ Lệ vẫn thấy không yên tâm cho lắm.
Qua tháng giêng, Hồ Mỹ Lệ mang theo đồ đạc dự định đến viện gia đình thăm người thân, dù sao thì bà ta ở nhà cũng nhàn rỗi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây