“Anh ăn đùi gà đi, em thích ăn cánh gà hơn.” Lâm Hướng Nam không hề khách sáo mà tự khen mình: “Canh gà em hầm đúng là không tồi, phải thừa hưởng tám phần chân truyền của chú Bàn ấy chứ, anh uống nhiều vào.”
Hai người đang ăn canh thì nhà bên truyền tới tiếng khóc của trẻ con.
Lâm Hướng Nam chọn sống ở viện tử mà không sống trong tòa nhà là vì sợ ồn, nhưng ai ngờ tiếng trẻ con khóc lại có thể vang xa đến như vậy.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Cố Chấn Hoa nói: “Kệ đi, con trai lớn nhà họ Vương là đứa mít ướt, không có việc gì cũng khóc, phiền phức lắm.”
Rất nhanh, tiếng khóc đó vang từ xa đến gần, sau đó lại dần dần trôi xa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây