“Mẹ thử hỏi anh ba, anh bốn xem. Bọn họ có thật sự thích anh năm không? Ở trong mắt của mẹ chỉ có anh năm thất lạc mới là con của mẹ thôi.”
Chiến Bắc Tú khóc lóc: “Con đều là do mẹ Ngô nuôi lớn.”
Chiến Bắc Diệu trợn mắt đứng lên: “Chiến Bắc Tú, mày đừng có lôi tao với anh ba vào, những năm mẹ bị bệnh mẹ vẫn luôn nhớ đến chúng ta.”
“Mày bị ngườ khác bắt nạt, là mẹ kéo chúng ta đến đánh nhau giúp mày.”
Làm gì có người mẹ nào giúp con mình đánh nhau, lúc ấy Tưởng Kiến Phương thần trí không rõ ràng mới giúp bọn họ đánh nhau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây