“Tôi biết, anh ấy là người tốt. Tôi còn không có đi Tứ Xuyên ăn một chén mì cay thành đô.” Tuy rằng không ăn qua, theo bản năng Lâm Ngạo Tuyết cho rằng đó là mì ăn ngon nhất trần đời.
Cô ấy nhớ rõ chiến binh nhỏ đã nói, nhưng không có nói chuyện yêu đương.
Ngoài mẹ ra chưa từng được một người phụ nữ nào ôm lấy, một lần Lâm Ngạo Tuyết hôn lên đôi mắt của chiến binh nhỏ và nửa bên môi lạnh băng.
“Tiêu Thất, Bắc Anh, Ngạo Tuyết.”
Tưởng Kiến Phương vui vẻ đứng ở trong sân kêu bọn họ: “Ăn cơm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây