Trông cậu như một đứa trẻ bẩn thỉu, khuôn mặt xinh xắn cũng bị che khuất, trên người còn bốc mùi hôi.
An Tử lại đứng dậy, thực ra cậu rất mệt, chân nặng trĩu, mỗi bước đi đều rất khó nhọc, hơn nữa cậu rất đói rất khát, bữa sáng đã tiêu hóa hết từ lâu.
“Cháu đói rồi à? Có muốn ăn phá lấu không?”
Một bà cụ mặt mũi hiền từ đi tới, quan tâm nhìn An Tử.
“Ọc ọc!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây