“Có ảnh không?” Càn Đức Phát hỏi.
“Có.”
Từ Cải Phượng lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay được bọc kín mấy lớp, bên trong là một bức ảnh, một người phụ nữ xinh đẹp, có vẻ yếu đuối đang ôm một đứa bé, nét mặt đầy ưu phiền.
“Trước khi đi, tôi đã đưa họ đến hiệu ảnh chụp, để làm kỷ niệm.”
Giọng Từ Cải Phượng nghẹn ngào, khi đó bà đã linh cảm mẹ An Tử sang Hong Kong lành ít dữ nhiều, cũng đã khuyên can, nhưng mẹ An Tử vẫn kiên quyết muốn đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây