Càn Đức Phát cười ngây ngô không ngừng, mắt chỉ nhìn cô dâu.
Khách khứa dưới đài cười ồ lên, nhất là bốn tên bạn thân của Lăng Vân, vỗ bàn rầm rầm: “Hôn đi, sư công!”
Nhiều học sinh khác cũng đến, đều là những người năng nổ trong lớp, cũng hùa theo, tiếng cười nói rộn ràng của Trạng Nguyên Lâu truyền ra rất xa, ngay cả trên con phố bên cạnh cũng có thể nghe thấy.
Bốn năm sau.
“Bảo Bảo, con lại cưỡi ngựa trên lưng ông nội rồi phải không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây