Đã mười giờ sáng rồi mà Lục Giải Phóng vẫn chưa về. Lục Viện Triều và Thôi Hùng Vĩ dẫn Khoai Tây đi dạo một vòng quanh khu, giờ đã quay lại. Miệng Khoai Tây phồng lên, bên mép còn dính vụn bánh quy, hai tay cầm mỗi tay một cái bánh, túi cũng nhét đầy.
“Người ta cho đấy!”
Lục Viện Triều cười toe toét. Cuối cùng anh cũng được hưởng phúc của cháu trai, dọc đường được ăn ké không ít đồ ăn.
Khoai Tây bụ bẫm, trắng trẻo, ai nhìn cũng thấy yêu. Hơn nữa, cậu bé còn rất ngọt ngào, ai bảo gọi gì cũng gọi, dỗ dành mọi người rất vui vẻ, được cho rất nhiều đồ ăn.
“Dì, ăn!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây