Anh thầm cầu nguyện đừng gặp người quen, dù sao anh cũng là người có máu mặt, nếu để người ta thấy anh thế này thì mất mặt lắm.
“Kình Tùng? Về rồi sao không ghé nhà chơi?”
Giọng nói oang oang của Lục Đắc Thắng từ phía đối diện vọng lại, Mạc Kình Tùng thót tim, sợ cái gì thì y như rằng cái đó đến.
“Kiều Kiều…”
Anh gọi khẽ, Hùng Kiều Kiều liếc anh, tay nới lỏng một chút, nhưng vẫn nắm rất chặt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây