“Tại sao bà lại gả đến thôn Bạch Lý?” Nguyễn Thất Thất tò mò hỏi.
“Là mẹ tôi sắp xếp, mẹ tôi bị thương nặng, bà ấy tự biết thời gian không còn nhiều, không yên tâm để tôi ở lại thành phố Đàm Châu, thôn Bạch Lý là nơi mẹ tôi cẩn thận lựa chọn, nơi rừng núi hẻo lánh, hơn nữa lại ở sâu trong núi lớn, quân Nhật không tìm thấy được, mẹ tôi mất sau khi tôi xuất giá.”
Vẻ mặt Tạ Đào Chi đau buồn, khi còn nhỏ bà không thân thiết với mẹ, cảm thấy mẹ quá nghiêm khắc, không dịu dàng dễ gần như các bác và dì, nhưng sau khi xảy ra chuyện bà mới hiểu được mẹ mình kiên cường đến nhường nào, gắng gượng chịu đựng vết thương nặng, còn có thể sắp xếp mọi việc chu toàn, người phụ nữ bình thường chắc chắn không làm được.
Hơn nữa mẹ yêu bà, người mẹ lo lắng nhất trước khi lâm chung chính là bà, còn dặn dò bà phải sống thật tốt, đừng nghĩ đến chuyện báo thù.
“Mẹ bà thật vĩ đại!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây