“Tự cậu nói với bố cậu đi, tôi không quen bố cậu.”
Mãn Tể vẫn nhớ rõ “lời trăn trối” của anh ta, nghiêm túc giải thích, không phải cậu bé không muốn truyền đạt, mà thật sự là lực bất tòng tâm.
“Tôi... Tôi sẽ tự mình nói, cảm ơn cậu!”
Nghĩ đến chuyện xấu hổ của mình lúc trước, Thôi Hùng Vĩ xấu hổ đỏ mặt, chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.
Giờ phút này anh ta lại thấy may mắn vì anh trai không có ở đây, nếu không chắc chắn sẽ bị cười chết!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây