Lươn vẫn rất lợi hại, tuy rằng hắn là tên giặc lùn, nhưng ý chí vô cùng kinh người, Nguyễn Thất Thất cũng có chút bội phục hắn.
Ba con rắn chui vào, trên mặt Lươn không có chút huyết sắc, so với người chết còn trắng hơn, nhưng vẫn cố nén không kêu ra tiếng, chỉ là sợ hãi trong mắt hắn lại càng ngày càng sâu.
Nguyễn Thất Thất biết, tên này sắp không chịu nổi.
“Từng người từng người một, xếp hàng, gấp cái gì, đều có phần!”
Nguyễn Thất Thất bắt một con rắn muốn chen ngang ra, chuyển ra phía sau, cho dù là rắn, cũng phải ngoan ngoãn xếp hàng, chen ngang là đáng xấu hổ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây