“Bố, bố đây là đại công vô tư, trừ hại cho dân, nhân dân chỉ biết ơn bố, con tin rằng trước khi chết chị cả cũng đã nghĩ thông suốt, sẽ không trách bố đâu.” Nguyễn Thất Thất an ủi.
Lục Đắc Thắng cười khổ mấy tiếng, giọng nói càng thêm khàn: “Con bé không hận tôi là được rồi.”
“Tôi hận ông thì ông chẳng quan tâm?”
Lục Dã nghe vậy, lửa giận trong lòng lại bùng lên, phản bác lại.
Quan tâm Lục Xuân Thảo có hận hay không như vậy, sao lại không quan tâm đến hận thù của anh?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây