Ông Tô nằm trên giường, kiên quyết lắc đầu: "Không được, chỉ cần ta còn sống ngày nào, sẽ không nhận sự giúp đỡ của con."
Cố Cẩn Ngôn day trán: "Ông ơi, sao ông lại cho rằng con nhất định sẽ chịu thiệt? Con chỉ muốn giúp phân tích, xem thử họ có sở trường gì, rồi lên kế hoạch nghề nghiệp cho phù hợp. Ví dụ, ông muốn kinh doanh hàng hải, nhưng các anh con lại không biết lái tàu, chúng ta có thể bỏ tiền ra thuê chuyên gia. Nhà ông chỉ cần lo tàu và tiền vốn là được."
Cố Cẩn Ngôn không gọi ông ngoại nữa, mà trực tiếp gọi là "ông", coi như đang đứng trên phương diện bình đẳng để khuyên nhủ.
"Nhưng mà, lúc tiếp nhận tuyến đường này, ta đã thề với cha con, không được để người ngoài xem. Đó là lá bùa hộ mệnh của chúng ta."
Cố Cẩn Ngôn...
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây