Cố Cẩn Ngôn dịu dàng an ủi: "Mỗi người đều có sở trường riêng. Em đọc nhiều sách, tự nhiên hàm dưỡng cũng cao. Em cũng có thể thử viết lách, em đã nghe qua "Cố gia tương" chưa? Đó là do cô của anh viết. Sau này còn được chuyển thể thành phim điện ảnh, hiện tại còn có đạo diễn muốn dựng thành phim truyền hình. Chỉ một cuốn sách ấy, cô anh đã kiếm được... hơn một trăm vạn đấy."
"Ý anh là muốn em cũng viết sách? Không, em không làm được đâu. "Cố gia tương" em đã từng đọc, viết rất hay, câu chuyện vô cùng hấp dẫn. Em thậm chí còn cho rằng những chuyện trong đó đều là có thật."
"Đừng vội phủ nhận bản thân. Anh yêu mến em, muốn cùng em chung sống cả đời. Nếu như em nói, phải tìm người môn đăng hộ đối, hừ, những người gia thế tương đương thì không ai giàu bằng anh. Còn những kẻ giàu có ngang anh, anh đều chẳng coi vào đâu. Nếu anh thật sự muốn tìm người môn đăng hộ đối, chẳng phải đã kết hôn từ lâu rồi sao?"
Lời nói của Cố Cẩn Ngôn như liều thuốc tiên, xua tan mọi do dự trong lòng Tô Khanh Khanh.
Từ nãy đến giờ, ông Tô vẫn nằm trên giường, lặng lẽ quan sát. Cuối cùng, ông cũng lên tiếng: "Gọi điện cho anh cả con về chăm sóc ông, con đi dạo phố với tiểu Cố đi."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây