Tô Đồng nhìn dáng vẻ lúng túng của hai anh em, xua tay nói: “Không sao, tôi quen rồi, chẳng qua người khác đều nói sau lưng, hai người là người lần đầu tiên nói trước mặt tôi.
Không khí hơi gượng gạo, Cố Thanh Tranh nhìn xung quanh, rồi lại ngẩng đầu nhìn trời.
Sắc trời đã muộn, không còn nắng nóng như giữa trưa nữa, ánh hoàng hôn buông xuống khuôn mặt người qua đường ở nhà ga, có cảm giác tựa như ảo mộng.
Cố Thanh Tranh cầm đồng hồ lên xem giờ.
“Đồng chí Tô, sắp tới giờ ăn cơm chiều rồi, để tôi mời anh, chúng ta đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa nhé?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây