Ông nội Cố trừng mắt: “Ông đi xem ông ta? Có thể khiến ông tự mình đi gặp thì cả nước không có mấy ai nhưng trong đó chắc chắn không có họ Giang.
Cố Thanh Tranh nghe vậy, trước khi ông nội Giang Dật Thần về hưu chính là quân đoàn trưởng mà vẫn chưa đủ tư cách để ông nội gặp, vậy có tư cách chắc hẳn phải là chức quan lớn hơn nữa.
Lập tức dấy lên sự tò mò của cô, vội vàng hỏi: “Vậy ông nội thử nói vài vị có thể khiến ông tự mình đến cửa, cháu cũng sẽ nhớ kỹ, nói không chừng một ngày nào đó sẽ gặp phải.
Ông nội Cố không nghĩ rằng cháu gái lớn lại nghĩ sai lời ông nói nhưng phải khiến cô thất vọng rồi: “Người muốn gặp ông là vì ông đã cứu mạng của họ, cũng như vậy, người có thể khiến ông tự mình đến cửa cũng là người đã cứu ông. Tuy rằng sau này ông giúp đỡ người ta nhiều nhưng cũng không thể phủ nhận ơn cứu mạng của người khác với ông.
Cố Thanh Tranh nghe xong hơi thất vọng nhưng không quá nhiều, có lẽ không quên ơn cứu mạng mới là người bình thường. Cuối cùng, ông nội Cố ho khan hai tiếng: “Thật ra, cũng không phải là ông sĩ diện mà chủ yếu là trên chiến trường năm đó, ông đã tiện tay cứu rất nhiều người, sao ông có thể nhớ rõ được những người đó là ai. Cháu nói xem, nếu ông không nhớ lão Giang ông nội tiểu Giang thì lúc gặp sẽ xấu hổ biết bao, cho nên vẫn nên giữ chút cảm giác thần bí mới tốt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây