Cố Thanh Tranh cầm ống nghe, trên mặt treo nụ cười lạnh: “Đúng vậy, là tôi, xin hỏi anh là ai?
Rõ ràng đã nghe ra giọng của đối phương mà cô vẫn cố ý hỏi đối phương là ai.
Giang Dật Thần cười khẽ: “Mới không gặp nhau được bao lâu mà em đã quên giọng chồng của mình rồi?
“Chồng? Sao tôi lại không biết tôi có chồng nhỉ, nếu tôi đã có chồng rồi thì sao suýt nữa đã bị công an người ta coi như bọn buôn người rồi bắt giữ chứ?
“Anh xin lỗi, là lỗi của anh, không sắp xếp tốt cho mọi người khiến mọi người bị liên luỵ chịu oan ức, mọi người về từ lúc nào vậy?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây