Giang Dật Hưng xua tay, ý nói anh ấy không cần:
“Em dâu đưa cho ba anh là được, nhân sâm này rất quý giá, anh vẫn còn trẻ không cần phải uống rượu thuốc.
Cố Thanh Tranh đặt nhân sâm lên bàn, sau đó nói: “Nhân sâm này quá nhỏ không đáng tiền, em còn có cái lớn hơn nữa, đợi về quê em sẽ bán đi.
“Bán đi? Em đừng quên chuyện mọi người cướp nhân sâm, chuyện em trèo tường chạy, lần này nếu không nhiều lắm thì cũng đừng quá khoa trương, đến lúc đó lại đắc tội với người khác. Nếu không thì để lại nhà mình dùng đi, người ăn ngũ cốc hoa màu sao có thể không mắc bệnh?
Giang Dật Hưng nhắc nhở cô đừng quên bộ dạng chạy trốn lần trước.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây