Từ Tú Liên ngày xưa đối mặt với những tình huống như thế này có lẽ sẽ nhịn nhục, nhượng bộ, hoặc cố nén đau thương, nuốt hết những tổn thương vào trong lòng và sau đó lặng lẽ khóc để xoa dịu nỗi đau. Nhưng kể từ khi bà chuyển đến thành phố này sinh sống đã lâu, với sự ủng hộ từ các con gái, bà học cách buôn bán, trở nên mạnh mẽ hơn từng ngày.
Từ Tú Liên giờ như một con sư tử mẹ bị chọc giận, Cao Thúy Lan chẳng thể làm được gì từ bà, đành phải lủi thủi rời đi trong bẽ bàng.
Sau khi rời khỏi nhà họ Lý, Cao Thúy Lan tìm đến người quen hỏi thăm, biết rằng nếu muốn nhờ giúp đỡ lo liệu thì cần một khoản tiền lớn. Bà ta quay về nhà, khi vừa thấy Trịnh Thanh Thanh, bà ta liền xông đến trước mặt cô ta, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Thanh Thanh, cháu nói trước đây bố cháu có để lại cho cháu một khoản tiền lớn, cháu có thể lấy ra giúp dì được không?”
Khuôn mặt Trịnh Thanh Thanh hiện lên vẻ u ám trong thoáng chốc. Nếu cô ta thực sự có tiền, còn cần phải sống mập mờ thế này trong nhà họ Giản sao?
Cô ta nhìn Cao Thúy Lan bằng ánh mắt đầy thành khẩn: “Dì ơi, cháu cũng muốn giúp dì lắm, nhưng cháu phải tuân theo nguyện vọng của bố. Dì biết đấy, bố cháu đã mất rồi, điều ông ấy mong muốn nhất là cháu và các em được trưởng thành tốt.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây