Lý Văn Thư lập tức hiểu ý, bước tới và lấy giấy lau mồ hôi trên trán anh, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Vừa rồi em chưa kịp phản ứng, anh đã bắn trúng mục tiêu trước đối phương rồi, có phải anh giỏi hơn không?”
“Tạm được, cả hai đều bắn trúng hồng tâm mà thôi.” Trong lòng Giản Vân Đình vui không tả xiết, nhưng vẻ ngoài vẫn tỏ ra điềm tĩnh.
Lý Văn Thư hiểu anh rất rõ. Dù là đàn ông lớn tuổi hay không, trong lòng đều có một đứa trẻ con cần được khen ngợi.
“Đi thôi, anh đã xin phép nghỉ rồi, giờ đi ăn cơm rồi xem phim, ngày mai chúng ta sẽ đi dạo quanh đây.” Giản Vân Đình chuẩn bị đưa Lý Văn Thư ra ngoài, nhưng Lê Nghị chạy đến gọi anh: “Đoàn trưởng Giản, có điện thoại tìm anh.”
“Hả?” Giản Vân Đình hơi ngạc nhiên, giờ này ai lại tìm mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây