Lý Văn Thư nghi ngờ cô ta đến để chọc tức mình, lập tức hỏi.
“Tất nhiên là tôi phải ở đây chờ Vân Đình tỉnh lại, trước đây khi anh ấy làm nhiệm vụ ở bệnh viện quân đội, chính tôi là người chăm sóc anh ấy, tôi hiểu anh ấy hơn cô, hơn nữa tôi là bác sĩ, tôi biết nhiều hơn cô.”
Tiêu Nhã cười nói dịu dàng, nhưng lời nói lại cố tình chèn ép Lý Văn Thư.
Dù sao trong phòng bệnh này ngoài Giản Vân Đình đang hôn mê ra thì chỉ còn hai người họ, nên cô ta chẳng sợ lời nói của mình bị truyền ra ngoài.
“Vân Đình không cần cô chăm sóc.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây