Tịch Trung Thư rất tin tưởng vào phẩm chất của Giản Vân Đình, ông định gật đầu thì bỗng nhìn xuống đôi giày vải rách của mình, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chờ tôi một chút.”
Nói xong ông liền đi vào trong nhà.
Những năm qua ông sống như một xác chết biết đi, quần áo rách nát cũng chẳng màng mua mới, con gái mất, cháu ngoại lại không ở bên cạnh, linh hồn ông dường như đã cùng con gái rời khỏi thế gian.
Bây giờ, ông phải đứng lên.
Khi Tịch Trung Thư xuất hiện lần nữa, bộ áo khoác bông cũ đã được thay bằng một bộ sạch sẽ, toàn thân gọn gàng tươm tất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây