Khi nói, giọng Dư Lượng không giấu được vài phần thân thiết.
Ở bên cạnh, sắc mặt của Giản Vân Đình lập tức đen lại. Một tên nhóc như vậy mà cũng dám để ý đến Lý Văn Thư sao? Thật sự nghĩ anh là kẻ vô dụng à?
“Đồng chí, nếu cậu không có chuyện gì nữa, xin hãy rời đi. Chúng tôi cần ăn cơm.”
Ánh mắt của Giản Vân Đình mang theo sự áp bức, Dư Lượng biết anh đang muốn đuổi mình, cảm thấy cả người không thoải mái.
Cậu ta vốn có chút tự cao, liền nhìn Giản Vân Đình, nói: “Chúng tôi đang thảo luận về bài tập, anh không thể ngăn cản Lý Văn Thư học tập được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây