Có nói ra thì có ích gì, Lý Văn Thư cũng không đến bệnh viện chăm sóc anh.
Có khi cô còn mong anh chết đi thì có.
Giản Vân Đình tự cười chế giễu bản thân.
Vương Nhị không để ý đến biểu cảm của anh, ngồi phịch xuống giường bệnh và bắt đầu lải nhải: “Cậu lần này cũng thật may, đầu chỉ bị va đập chứ không bị đạn bắn xuyên qua, may mà cậu tỉnh lại, nếu không chắc đối tượng của cậu không biết lo lắng thế nào...”
Anh ta nói chuyện luôn thẳng thắn, Giản Vân Đình cũng đã quen, không cảm thấy bị xúc phạm, chỉ là khi nghe nửa câu sau, anh đột nhiên cau mày ngắt lời: “Cô ấy sẽ không.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây