Lý Minh Hạ có lẽ trước đây còn thương cảm, nhưng bây giờ anh ấy đã thấy vô cảm, nghĩ rằng mọi chuyện đều do cô ta tự chuốc lấy, chẳng ai ngăn nổi.
Tôn Thành Lượng cũng chẳng còn tâm trạng để ăn cơm, đợi thức ăn lên bàn liền gọi người gói lại mang đi.
Chỉ khi hai người đó rời đi, Lý Văn Thư mới lên tiếng: “Thật xui xẻo, ra ngoài lại gặp phải hai người này.”
Giản Vân Đình gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Ai bảo không phải chứ, một người ngu ngốc, một người khó ưa, hợp lại thành một đôi cũng coi như phù hợp.”
Nghe anh châm biếm, Lý Minh Hạ chẳng muốn nói câu nào, đây có lẽ là một vết nhơ trong cuộc đời anh ấy. Anh ấy chỉ sợ Giản Vân Đình lấy chuyện này ra mà trêu chọc anh ấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây