Nghĩ đến đây, anh liền cảm thấy bứt rứt trong lòng. Bây giờ gặp được cô, cuối cùng cũng hỏi ra miệng.
“Không có ai theo đuổi, có cũng vô dụng, trong lòng em đã có người rồi, ai theo đuổi em cũng vô ích.”
Nhìn ánh mắt tha thiết của Lý Văn Thư, Giản Vân Đình bỗng nhiên có chút khó xử.
Anh theo bản năng vỗ vỗ vạt áo: “Vậy thì tốt.”
Lý Văn Thư nhìn thấy động tác nhỏ của anh không khỏi bật cười, kiếp trước Giản Vân Đình cũng vậy, mỗi khi ngại ngùng hay khó xử đều sẽ theo bản năng vỗ vỗ vạt áo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây