Được rồi được rồi, xem ra ba nhớ mình đến khóc, nhớ đến phát khóc, nên cậu bé sẽ giả vờ ngu ngốc một lần.
"Vậy hạt cát này thật là không hiểu chuyện, để con giúp người lau đi."
Cậu bé móc từ túi áo khoác bông ra một chiếc khăn tay màu xám, lau nhè nhẹ khoé mắt của Diệp Thâm: "Nhà của ba sao lại có mưa dột? Nhìn nè, nước mưa còn dính trên mặt ba, để con giúp ba lau luôn."
Diệp Thâm: “..."
Không khỏi có chút buồn cười.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây