Vào buồng nhỏ, sau khi cất xong đồ vật, Thành Thành kéo cửa sổ ra nhìn anh rể, cứ khúc khích cười.
Tống Thanh Ninh cất xong hành lý, cũng ngồi xuống, trong toa ghế người cũng đã lên đủ, chính uỷ Lâm cũng lên toa này, mua một vé.
Mục Cảnh An nhìn xe lửa đi xa, không khỏi bật cười, tên nhóc thúi này lại nói với anh, ở trong lòng cậu bé, anh giống như một người ba khác, còn nói sau này sẽ phụng dưỡng anh, điều kiện tiên quyết là anh không được làm gì có lỗi với chị.
Quay về anh phải viết thư hỏi cậu, em phải phụng dưỡng nhiều người như thế, trách nhiệm nặng như thế, em có gánh vác nổi không?
Lúc này Thành Thành cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây