Lam Mỹ Trân vừa nghe anh ta muốn ly dị, lập tức bắt lấy cánh tay anh ta, sốt ruột giải thích: "Không được! Không thể ly dị! Chúng ta ly dị thì Hạ Hạ phải làm thế nào? Hạ Hạ làm thế nào, đứa trẻ không mẹ rất đáng thương? Hơn nữa em không biết đứa trẻ ở đâu, em cái gì cũng không biết, ba em không có nói với em, em cũng chưa từng bù đắp bất cứ thứ gì cho nó. Gần đây mẹ em mới nói cho em biết đứa bé kia chuẩn bị đến thủ đô."
Nhắc tới con gái, Tào Thụy Quốc lại chần chờ, nhiều năm như vậy anh ta chỉ một đứa con, ly dị thì chỉ có một mình đứa trẻ chịu tội.
Cũng chính là nhìn thấy sự chần chờ trong mắt anh ta, Lam Mỹ Trân vừa khóc vừa nói: "Em biết anh không muốn nuôi con cho người khác, em sẽ không nhận lại nó, vĩnh viễn sẽ không nhận, có được hay không?"
Sau đó xoay người lại, hỏi Tống Thanh Ninh: "Muốn tôi viết văn thư gì, tôi viết, cái gì tôi cũng viết!"
Tống Thanh Ninh nhướng mày.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây