"Không phải mọi người cũng đã từng may quần áo cho Đại Bảo và Tiểu Bối rồi à?"
"Số quần áo kia của chị có đáng gì đâu, đều là đồ do chị tự làm thôi."
Ý nói số quần áo kia đều là do cô ấy tự làm, không đáng bao nhiêu tiền, làm sao so được với chỗ quần áo mà Tống Thanh Ninh mua này, chỗ này phải tốn bao nhiêu tiền cơ chứ.
Tống Thanh Ninh nói: "Chuyện này không thể tính toán như chị được, tuy số quần áo này của em có đắt một chút nhưng không phải là chị còn qua nhà giúp em quét dọn nhà cửa nữa hay sao? Nếu thật sự tính toán kỹ càng như vậy thì em còn phải đưa tiền quét dọn vệ sinh cho chị nữa ấy chứ. Tối nay lại còn ăn cơm ở nhà chị, thế thì không phải là em còn phải đưa tiền cơm nữa à? Mà em có đưa tiền đâu. Đều là người một nhà sống chung với nhau cả, làm sao có thể chuyện gì cũng tính toán rạch ròi như thế được?" Dương Thải Nguyệt chỉ nghĩ, dẫu sao thì Tiểu Ninh cũng là người đương chức quản đốc nhà máy, thế nên lời này cô nói nghe mới hài hòa như vậy, mà ý tứ giác ngộ cũng khác hẳn người thường.
Nghĩ vậy nên cô ấy đặt quần áo xuống, cười nói: "Vẫn là em biết ăn nói, thôi chị đi mua thức ăn đây."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây