"Vâng ạ, cảm ơn bác gái, cháu ở thế nào cũng được cả, có điều cháu không mệt, cũng không buồn ngủ, lúc ở trên xe cháu đã ngủ suốt rồi, giờ bác cứ để cháu ngồi nói chuyện với mọi người."
Cô mang va li hành lý để vào trong căn phòng kia, sau đó lại quay lại phòng khách.
Trong lúc trò chuyện, cô hỏi thăm tình hình sức khỏe của Thẩm Vệ Trung trong hai năm trở lại đây ra sao? Có từng gặp chú của cô hay chưa?
Thẩm Vệ Trung liền kiêu ngạo nói sức khỏe của ông ấy rất tốt, có chạy mười ki-lô-mét thì cũng vẫn còn nhanh hơn mấy người trẻ tuổi nhiều.
"Bác cũng gặp chú của cháu rồi, xứng với..." Thấy Mạnh Xuân Phong dựng thẳng lỗ tai hóng hớt, Thẩm Vệ Trung đột nhiên ngừng lại lời đang định nói: "Con còn không đi rửa rau nấu cơm đi, ngồi ngây ra đấy làm cái gì?"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây