Giọng nói đó không phải xuất hiện một cách ngẫu nhiên, mà là có chủ nhân!
Hơn nữa, chủ nhân đang ở hiện trường, ở trong đám đông!
****
Lục Ứng Tranh đảo mắt nhìn khắp lượt.
Du Hướng Vãn nhạy cảm nhận thấy có một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình.
Cô nhìn sang.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa đám đông.
Cố định vài giây.
Không ai biết đối phương đang nghĩ gì.
Sau đó, cả hai đều quay đi chỗ khác.
Du Hướng Vãn có ấn tượng đầu tiên là rất đẹp trai!
Đẹp trai chính trực! Đẹp trai đoan chính!
Là kiểu đẹp trai mà cư dân mạng hay khen là quốc thái dân an.
Nhưng hiện tại, cô chỉ có thể vội vàng nhìn lướt qua một cái.
Dù sao trước mắt còn có việc quan trọng hơn, trai đẹp nào có quan trọng bằng ly hôn?
Danh ngôn đã nói – Sinh mệnh đáng quý, tình yêu còn quý hơn, nếu vì tự do, cả hai đều có thể vứt bỏ.
Hiện tại cô đang theo đuổi tự do.
Tự do hôn nhân!
Sau lưng Du Hướng Vãn là một hàng dài người trong thôn, vây quanh Ngưu Kiến Văn và Đàm Hải Vi.
“Ngưu Kiến Văn, nếu như trước khi kết hôn anh nói với tôi rằng anh thích người khác, tôi nhất định sẽ không lấy anh.”
Ngưu Kiến Văn hai mắt vô hồn, luống cuống: “Không phải... không phải...”
Anh ta đúng là không thích Du Hướng Vãn, nhưng anh ta phải cưới Du Hướng Vãn.
Nếu không thì làm sao anh ta có thể dựa vào Du Hướng Vãn để sống sung sướng?
“Không phải cái gì mà không phải!” Hướng Hồng, người mẹ vợ này liền giành nói.
“Cậu đã ôm hôn người con gái khác rồi, không chỉ có một đôi mắt của tôi, mà cả trăm đôi mắt của đại đội sản xuất đều nhìn thấy rõ ràng!”
Hình tượng bên ngoài của Hướng Hồng luôn đanh đá, lúc này càng thêm hùng hổ.
“Trước đây tôi đã không đồng ý, là Vãn Vãn nói thấy cậu cũng được, tôi mới miễn cưỡng đồng ý.”
“Bây giờ, hừ, sự thật chứng minh mắt nhìn đàn ông của tôi không sai, Ngưu Kiến Văn, cậu chính là đồ cặn bã!”
“Đại đội sản xuất Hồng Kỳ chúng tôi tuyệt đối không cho phép con gái trong đội bị bắt nạt.”
“Cuộc hôn nhân này, nhất định phải ly hôn!”
Du Hướng Vãn thầm khen ngợi đồng chí Hướng Hồng một trăm lần trong lòng.
Nói hay lắm!
Đặc biệt là câu cuối cùng, dứt khoát, vang dội.
“Không, dì à, cháu... cháu chỉ là nhất thời hồ đồ, cháu...” Ngưu Kiến Văn thanh minh, cuống quýt gãi đầu gãi tai.
Nhưng mà “cháu cháu cháu” mãi, cũng không nghĩ ra được lý do nào.
“Vãn Vãn...” Ngưu Kiến Văn quay đầu tìm Du Hướng Vãn.
Trước đây chỉ cần anh ta gọi như vậy, Du Hướng Vãn sẽ như con cún chạy đến, đồng ý tất cả yêu cầu của anh ta.
Chiêu này luôn hiệu nghiệm, Ngưu Kiến Văn cho rằng lần này cũng sẽ thành công.
Nhưng mà, điều khiến anh ta không ngờ tới là, chiêu này vậy mà không có tác dụng!
Đầu tiên là Du Hướng Thần chắn trước mặt Du Hướng Vãn: “Anh đừng hòng lừa gạt em gái tôi!”
Tiếp theo, Du Hướng Vãn đẩy Du Hướng Thần ra.
Ngay khi Ngưu Kiến Văn nghĩ rằng người phụ nữ ngốc nghếch này vẫn luôn bênh vực mình, cô lại phản bác.
“Ngưu Kiến Văn, tôi không phải người mù!”
Du Hướng Vãn tố cáo.
Cô cố gắng làm ra vẻ sắp khóc: “Trước đây, tôi cứ tưởng chúng ta nhìn trúng nhau, nhưng mà, anh và thanh niên tri thức Đàm như vậy... Tôi đã thấy rõ rồi.”
“Ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên.”
Đúng vậy, là cô không muốn ép buộc, cô không cần tên cặn bã Ngưu Kiến Văn này.
“Anh nhớ kỹ, là Du Hướng Vãn tôi không cần loại người ba lòng hai dạ như anh.”
Hừ, nhất định phải là cô đá anh ta trước!
Những người dân có mặt đều cảm thấy hôm nay Du Hướng Vãn rất có cốt khí.
Trước đây họ luôn thấy Du Hướng Vãn lẽo đẽo theo Ngưu Kiến Văn, dáng vẻ đó, thật sự là... Haiz, không dám nhìn.
Hôm nay Du Hướng Vãn dứt khoát như vậy, đúng là đã phá vỡ ấn tượng của mọi người về cô.
Du Thúy Lan huých khuỷu tay vào con trai mình: “Sau này con không được như vậy.”
Lục Ứng Tranh bất đắc dĩ: “Mẹ, con không phải người như vậy.”
Nhưng mà...
Anh nhìn về phía Du Hướng Vãn.
Du Hướng Vãn có chút khác lạ.
[Chị đây là quý tộc độc thân, tên cặn bã đừng đến liếm, thật ghê tởm!]
[Mịa nó, còn phải diễn nữa.]
Trong lòng anh lại nảy ra một suy nghĩ táo bạo, giọng nói mà anh nghe thấy, có lẽ là tiếng lòng của Du Hướng Vãn!