Bà vừa định quay người chạy đi hóng chuyện, thì thấy một bóng người mặc quân phục màu xanh xuất hiện.
Lục Ứng Tranh nhìn thấy mẹ mình, tinh thần mệt mỏi cũng khá hơn một chút.
Tối qua anh đột nhiên nghe thấy một giọng nói.
Anh tưởng trên tàu có trộm, liền tập trung quan sát hồi lâu, sau đó dần dần nhận ra, căn bản không phải người trên tàu đang nói chuyện.
Anh vô cùng kinh ngạc, thậm chí nghi ngờ mình bị vấn đề về thần kinh.
Trong đầu đã nghĩ đến việc sắp xếp mọi chuyện sau này như thế nào, không thể liên lụy đến gia đình và đất nước.
Đến đêm khuya, giọng nói đó biến mất.
Sáng nay, vào giờ người bình thường thức dậy, giọng nói đó lại xuất hiện.
Sau khi bình tĩnh lại, Lục Ứng Tranh đã mò ra được một chút quy luật.
Hình như giọng nói này không gây hại gì cho anh, cũng không gây hại cho người khác.
Chỉ là không biết nguồn gốc của giọng nói đó là ở đâu.
Lục Ứng Tranh cố gắng phớt lờ giọng nói đó, phát hiện nếu làm vậy thì cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của mình.
Anh mới yên tâm hơn.
“Mẹ...”
Lục Ứng Tranh sợ mẹ phát hiện ra tối qua anh không ngủ ngon, liền hắng giọng rồi mới gọi.
Du Thúy Lan cười toe toét: “Tốt quá, cuối cùng con cũng về rồi!”
Lục Ứng Tranh mím môi.
Mẹ chắc chắn rất nhớ anh.
Trong lòng anh dâng lên một tia áy náy.
“Con về thì tự về nhà đi, mẹ đi hóng chuyện đây! Haiz, nếu không phải đợi con, mẹ đã chạy qua đó từ lâu rồi!”
“Đi đây!”
Lời của Du Thúy Lan còn chưa dứt, người đã chạy mất dạng.
Lục Ứng Tranh: ...
Thì ra là anh nghĩ nhiều rồi...
Du Thúy Lan chạy được một lúc, bỗng phát hiện có thêm một tiếng thở.
Quay đầu lại nhìn, bà ngạc nhiên: “Sao con lại đi theo?”
Lục Ứng Tranh bất đắc dĩ.
“Về tình về lý, dù thế nào con cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Anh là người trong thôn, lại là quân nhân, nếu trong thôn thật sự có chuyện gì xảy ra, anh cũng có trách nhiệm.
“Con nói xem, con sớm không về muộn không về, lại về đúng lúc này, làm lỡ việc hóng chuyện của mẹ.” Du Thúy Lan phàn nàn.
Lục Ứng Tranh: ...
Hóa ra vẫn là lỗi của anh?
Anh cau mày: “Mẹ, mẹ nói cho con nghe xem đã có chuyện gì.”
“Chính là chồng mới cưới của con gái đội trưởng nhà bên cạnh đã hôn một nữ thanh niên tri thức, bị mọi người nhìn thấy, bây giờ đang làm ầm ĩ đòi ly hôn.”
Quan hệ nam nữ lộn xộn?
Lục Ứng Tranh cau mày.
Mối quan hệ phức tạp này...
Du Thúy Lan nhận xét: “Tên đó còn là cháu trai của Ngưu Nhị Hoa, tên là Ngưu Kiến Văn, chậc chậc, giống hệt Ngưu Nhị Hoa!”
Lục Ứng Tranh lớn lên trong thôn, cũng không ưa cách hành xử của Ngưu Nhị Hoa.
[Ha ha ha tốt lắm, mọi người đều đến hóng chuyện rồi.]
[Chuyện này ầm ĩ càng lớn càng tốt, mình phải để mọi người thấy rõ bộ mặt của tên cặn bã vừa là phượng hoàng nam vừa là tên liếm chó!]
[Dám lừa bà đây, coi chừng bà lột da mày!]
(*) Phượng hoàng nam: Chỉ những người đàn ông xuất thân nghèo khó, có xuất phát điểm thấp hơn nhiều so với bạn gái/vợ (thường là về kinh tế, học thức, gia thế). Họ thường có tham vọng muốn đổi đời, dựa dẫm vào bạn gái/vợ để vươn lên. Tuy nhiên, phượng hoàng nam thường bị gắn với những tính cách tiêu cực như thực dụng, toan tính, phụ bạc sau khi đã đạt được mục đích.
(*) Liếm chó: Chỉ những người theo đuổi người khác một cách mù quáng, luôn cố gắng làm hài lòng đối phương dù không được đáp lại tình cảm. Họ sẵn sàng làm mọi thứ, thậm chí hy sinh bản thân, bất chấp lòng tự trọng để được người mình thích chú ý. Hình ảnh “liếm chó” thể hiện sự khúm núm, hạ thấp bản thân một cách đáng thương.
Đến rồi, đến rồi, giọng nói đó lại xuất hiện.
Giọng nói này luôn xuất hiện đột ngột, không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Đàn ông? Trùng hợp vậy, lại trùng khớp với chuyện mẹ vừa nói.
Lục Ứng Tranh đi theo Du Thúy Lan đến ký túc xá thanh niên tri thức.
Ở đó đã tụ tập rất đông người.
[Ngưu Kiến Văn, hôm nay chính là ngày anh thân bại danh liệt!]
Lục Ứng Tranh nheo mắt!
Chủ nhân của giọng nói này quen biết Ngưu Kiến Văn?
Kết hợp với lời mẹ nói và tình hình hiện trường, anh có một suy đoán táo bạo hơn.