Lục Ứng Tranh nghe thấy tiếng mẹ, quay đầu chào hỏi.
Tâm tư của Du Thúy Lan đều dồn hết lên người Du Hướng Vãn: “Vãn Vãn, không cần dậy sớm như vậy đâu, nhà chúng ta không có thói quen này. Con muốn dậy lúc nào thì dậy.”
Bà không phải là kiểu mẹ chồng hà khắc như Ngưu Nhị Hoa.
“Mẹ già rồi, ngủ ít, sau này cứ để mẹ làm bữa sáng.”
Du Hướng Vãn không phản bác.
Chủ yếu là cô cũng không biết bản thân có thể kiên trì được bao lâu.
“Mẹ, con biết rồi, con chỉ là muốn cho mẹ nếm thử tay nghề của con thôi.”
Du Thúy Lan cười híp cả mắt nói: “Được, xem ra mẹ có phúc rồi! Hôm nay phải nếm thử tay nghề của Vãn Vãn nhà chúng ta mới được.”
Du Thúy Lan hiếm khi cười rạng rỡ với con trai như vậy.
Bà vỗ vỗ vai Lục Ứng Tranh.
Không tệ, hôm nay rất biết điều.
Lục Ứng Tranh có thể nghe được tiếng lòng của Du Hướng Vãn, nhưng không biết vì sao mẹ anh lại đột nhiên vui vẻ như vậy.
Chẳng lẽ Du Hướng Vãn chỉ làm một bữa sáng lại có uy lực đến vậy?
Du Thúy Lan ngồi trong sân, chơi vẽ tranh với con gái Lục Ứng Tiêu.
Chủ yếu là Tiêu Tiêu vẽ, bà nhân cơ hội quan sát con trai và con dâu ở chung.
Vị trí này vừa lúc có thể nhìn thấy cảnh tượng trong bếp.
Đúng là trai tài gái sắc!
Du Hướng Vãn dùng thìa nếm thử canh, đang định thử cá viên thì ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Lục Ứng Tranh đang nhóm lửa.
Cô nhìn cá viên trên thìa, không nỡ ăn một mình.
“Ừm, anh thử một viên xem?”
Lục Ứng Tranh mặt không đổi sắc đứng dậy, bóc lấy cá viên trên thìa của Du Hướng Vãn bỏ vào miệng.
Du Hướng Vãn: “Thế nào?”
Lục Ứng Tranh nuốt cá viên thơm ngon, dai giòn xuống bụng, khóe miệng khẽ nhếch lên nói: “Rất ngon.”
Du Hướng Vãn tự hào nói: “Đương nhiên rồi, cũng phải xem là ai làm chứ.”
[Chị đây có rất nhiều tài lẻ!]
[Chỉ là lười, không muốn làm, lúc tâm trạng tốt mới làm thôi.]
Lục Ứng Tranh học theo cô, giơ ngón tay cái lên.
Du Hướng Vãn lắc đầu, múc cá viên ra.
Cách một bức tường là nhà họ Du.
Hướng Hồng và Du Hướng Thần ghé sát tai vào tường.
Du Đại Dân bất lực nhìn vợ và con trai: “Có cần phải vậy không, cho dù có ghé vào tường hay không thì cũng vậy thôi.”
Nghe được thì đã nghe thấy rồi, không nghe được thì cho dù cố gắng áp sát cũng không nghe được.
Hướng Hồng trừng mắt nhìn chồng, dùng sức phất tay, ra hiệu cho Du Đại Dân đừng nói nữa.
Du Hướng Thần ở bên cạnh càng ra sức áp tai vào tường, cố gắng nghe ngóng xem có nghe được gì không.
Du Đại Dân: “…”
Đúng là lãng phí nước miếng.
Lúc này, trên tường đột nhiên xuất hiện một cái đầu.
Du Hướng Vãn giẫm lên ghế, tò mò hỏi: “Mẹ, anh, mới sáng sớm, mọi người làm gì vậy?”
Mấy người bị giật mình.
Hướng Hồng vội vàng lùi lại, vỗ ngực, đánh trống lảng nói: “Cái con bé này, sao lại đột nhiên xuất hiện như vậy?”
Giả vờ như không nghe thấy câu hỏi của Du Hướng Vãn.
Kỳ thật Du Hướng Vãn vừa nhìn đã biết mẹ và anh trai đang làm gì, chỉ là muốn trêu chọc bọn họ một chút thôi.
[Mọi người đều rất quan tâm đến cô!]
“Con làm cá viên, còn có bánh bao nữa, này, anh, cầm lấy.”
Ở gần nhà thật tiện, đưa đồ cũng không cần phải đi.
Hướng Hồng xua tay: “Không cần đâu, hai đứa ăn đi.”
Bà nhỏ giọng trách mắng: “Mới kết hôn ngày đầu tiên, con phải rụt rè một chút, sao có thể lấy đồ từ nhà chồng cho nhà mẹ đẻ được, không cần đâu, con mau mang về đi.”
Du Hướng Vãn chớp chớp mắt nói: “Thím Du và những người khác đều biết.”
“Hơn nữa con làm nhiều lắm.”
Hướng Hồng: “Không phải là vấn đề đó.”
Hai người còn chưa kịp tranh luận thì giọng nói của Du Thúy Lan vang lên: “Hướng Hồng, nhận lấy đi, chúng ta còn khách sáo gì nữa?”
Du Hướng Vãn lại thêm dầu vào lửa, cười toe toét nói: “Hay là, mọi người muốn chồng mới cưới của con đích thân đưa đến tận nhà?”
“Cũng không phải là không được, để con gọi anh ấy, Lục…”
“Thôi thôi thôi!” Hướng Hồng vội vàng ngăn cản.
Du Hướng Vãn đưa chén cho Du Hướng Thần: “Anh, cầm chắc đó, em đi ăn sáng đây, anh ăn xong rửa sạch rồi để lên tường, lát nữa em ra lấy.”