Du Hướng Vãn rất yên tâm.
Dưới con mắt của người lớn tuổi, Lục Ứng Tranh chắc chắn không dám làm bậy.
Lục Ứng Tranh nhìn thấy Du Hướng Vãn đang nằm trên giường, tay đang lau tóc bỗng khựng lại.
Du Hướng Vãn len lén nhìn qua.
Lục Ứng Tranh mặc bộ quần áo dài tay màu xanh quân đội, dáng người cao lớn, chân dài, vóc người đẹp.
[Chỉ là… ăn mặc hơi kín đáo.]
[Chậc chậc, còn tưởng rằng có thể nhìn thấy cơ bụng tám múi.]
[Cho dù không được dùng, nhìn một chút cũng được mà.]
Lục Ứng Tranh lấy cớ xoay người che giấu biểu cảm của mình.
Đây là những lời nói gì vậy!
Quả nhiên, cô vẫn như vậy… thích làm xằng làm bậy!
Người phụ nữ này thật táo bạo!
Lục Ứng Tranh cúi đầu nhìn quần áo của mình, ừm, rất an toàn.
Trong bầu không khí đề phòng lẫn nhau, căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn lại hai tiếng hít thở đều đều.
Du Hướng Vãn phát hiện ra bản thân khó ngủ.
Trằn trọc một hồi lâu, cô vẫn không ngủ được.
[A, sao cô vẫn chưa ngủ được thế này, Lục Ứng Tranh ngủ rồi sao?]
[Chán quá, đêm dài đằng đẵng, hay là nói chuyện phiếm nhỉ?]
Du Hướng Vãn thăm dò nhỏ giọng hỏi: “Lục Ứng Tranh, anh ngủ chưa?”
Lục Ứng Tranh cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Anh vẫn luôn nghe thấy tiếng lòng của cô, làm sao có thể ngủ được?
“Chưa, có chuyện gì sao?”
Giọng điệu của Du Hướng Vãn trở nên vui vẻ hẳn lên.
“Tốt quá, anh cũng chưa ngủ, chúng ta nói chuyện đi.”
Lục Ứng Tranh: “…Được.”
“Cô muốn nói chuyện gì?”
Du Hướng Vãn: “Ngày mai anh gọi tôi dậy sớm một chút, tôi dậy nấu bữa sáng cho thím Du.”
Cô không muốn nấu bữa sáng đầu tiên sau khi kết hôn cho Ngưu Nhị Hoa, nhưng lại nguyện ý nấu cho Du Thúy Lan.
[Thím Du đối xử thật lòng với cô, cô cũng sẽ đáp lại thật lòng.]
Trong lòng Lục Ứng Tranh khẽ lay động.
Du Hướng Vãn hình như… cũng không tệ lắm.
“Không cần đâu, để tôi dậy nấu cho. Nói cho cùng thì cô cũng chỉ là giả vờ thôi, đến lúc đó cô cứ nói là cô làm là được.”
Lục Ứng Tranh chỉ là muốn thỏa thuận kết hôn với Du Hướng Vãn, cũng đã nói là trước mặt mọi người phải giả vờ là vợ chồng, nhưng khi chỉ có hai người, anh cũng không yêu cầu Du Hướng Vãn phải làm gì.
Trong bóng tối, Du Hướng Vãn quay đầu lại nói: “Không phải là vì anh, tôi muốn làm cho thím Du ăn, để thím ấy vui vẻ một chút.”
[Anh đừng có tự mình đa tình.]
Lục Ứng Tranh: “…”
Anh cũng đâu có tự mình đa tình.
Thôi vậy, đồng ý cho xong chuyện.
“Hơn nữa, không phải nhất định chỉ có một mình tôi làm đâu, anh không được trốn việc đấy.”
“Ở nhà, đều là anh trai giúp tôi chuẩn bị nguyên liệu.”
“Đầu bếp thực thụ đều ra tay vào thời khắc cuối cùng, anh hiểu không? Anh chính là phụ bếp của tôi.”
Lục Ứng Tranh - phụ bếp mới nhậm chức: “Vậy nên, cô chỉ cần làm bước cuối cùng là được?”
Vậy có khác gì anh tự tay làm đâu?
Du Hướng Vãn không chút áp lực tâm lý nào mà đồng ý: “Đúng vậy.”
“Đây gọi là phân công hợp tác.”
Lục Ứng Tranh còn có thể làm gì được nữa, nếu không đồng ý, anh sợ ngày mai mặt trời lên cao cũng chưa được ăn sáng.
“Vậy tôi cần chuẩn bị cái gì?”
Du Hướng Vãn: “Thím thích ăn gì?”
Lục Ứng Tranh: “Mì phở.”
Anh nhớ tới món cá viên dai giòn ngon tuyệt lần trước, nhấp nhấp môi, hình như đang hồi tưởng lại hương vị đó, bổ sung thêm một câu: “Lần trước cô làm món canh cá viên, mẹ tôi khen không dứt miệng.”
Mẹ anh đúng là khen không dứt miệng.
Hơn nữa, anh cũng cảm thấy rất ngon.
“Nhưng mà không có cá, sáng mai không kịp đâu.” Du Hướng Vãn lo lắng nói.
“Chuyện này cứ giao cho tôi.” Lục Ứng Tranh lập tức nói, dù sao anh cũng là phụ bếp.
Lục Ứng Tranh suy nghĩ một chút về phương pháp bắt cá, đang định hỏi xem cần bắt mấy con thì bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng hít thở đều đều.
Anh khẽ day trán.
Khó trách lại đột nhiên im lặng.
Đúng lúc Lục Ứng Tranh cũng định đi ngủ thì bất ngờ cảm nhận được cánh tay bị thứ gì đó chạm vào.
Sau đó, cảm giác mềm mại ập đến với diện tích lớn hơn.
Cánh tay của anh đột nhiên bị ôm chặt.
Toàn thân Lục Ứng Tranh cứng đờ.
Anh cứng cổ quay đầu lại.