Lục Ứng Tranh cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, cô có chút sợ.
Lục Ứng Tranh hoàn hồn, nhìn cô với ánh mắt sâu xa.
“Không có gì, chỉ là hi vọng cô luôn như vậy.”
Du Hướng Vãn: “Luôn như thế nào?”
Lục Ứng Tranh: “Không làm những chuyện trái với lương tâm, ngoại trừ chuyện kết hôn hợp đồng với tôi.”
Du Hướng Vãn: “...”
“Chỉ vậy thôi à?”
Cô chống nạnh, hừ lạnh một tiếng nói: “Anh cứ chờ xem đi, tôi, Du Hướng Vãn này, luôn luôn ngay thẳng, chính trực!”
“Ngược lại là anh.” Du Hướng Vãn lộ ra vẻ mặt hận sắt không thành thép, đánh giá anh từ trên xuống dưới nói.
“Anh có biết, khi một người phụ nữ bị người khác bàn tán là không xứng với chồng mình, thì điều đó nói lên điều gì không?”
Lục Ứng Tranh khó hiểu hỏi: “Nói lên điều gì?”
Du Hướng Vãn nói: “Nói lên anh đối xử với tôi chưa đủ tốt, trong mắt người ngoài, chúng ta vẫn chưa phải là một đôi!”
“Nói lên anh chưa đủ lợi hại, bọn họ mới dám bôi nhọ anh, bôi nhọ vợ của anh.”
Du Hướng Vãn vừa đi vừa ra sức tẩy não Lục Ứng Tranh.
“Là vậy sao?”
Lục Ứng Tranh cau mày.
Du Hướng Vãn lộ ra vẻ mặt “đúng là trẻ nhỏ không thể dạy”, lắc đầu thở dài.
Nói xong, cô nhét đồ đạc đã mua hôm nay cho Lục Ứng Tranh, xoay người “rầm” một tiếng đóng cửa sân nhà mình lại.
Lục Ứng Tranh trầm tư suy nghĩ.
Anh đứng im ở cửa, không nhúc nhích.
Du Thúy Lan nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cố ý không đi ra.
Nghe thấy tiếng đóng cửa bên cạnh, bà nghĩ con trai sắp vào nhà.
Nhưng đợi mãi, đợi mãi, vẫn không thấy người đâu.
Bà không kiên nhẫn nữa, mở cửa ra.
“Không vào nhà, đứng ngây ra đó làm gì?”
Du Thúy Lan không hiểu, tại sao con trai bà lại đứng đực ở cửa như thần giữ cửa vậy.
Lục Ứng Tranh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên xoay người bước vào nhà.
Thấy Du Thúy Lan nhìn chằm chằm vào thứ trong tay mình với vẻ thích thú, để tránh cho Du Thúy Lan lại hỏi chuyện của anh và Du Hướng Vãn, anh chủ động đặt đồ lên bàn, để Du Thúy Lan từ từ xem.
Du Thúy Lan đi theo, vừa xem vừa nhận xét.
“Vải này đẹp đấy... Kẹo mua ít quá, có đủ không...”
“Sao không mua ấm nước?”
Lục Ứng Tranh: “Du... Vãn Vãn mua, con không có hỏi.”
Du Thúy Lan: “...”
Bà chợt nghĩ đến điều gì, hỏi: “Đã mua đồng hồ chưa?”
Lục Ứng Tranh lập tức lắc đầu.
Anh nhớ rất rõ, Du Hướng Vãn còn chưa đến quầy bán đồng hồ.
Du Thúy Lan chống nạnh, trừng mắt nhìn con trai nói: “Chắc chắn là Vãn Vãn không dám mua, con không biết tự mình mua sao?”
Lục Ứng Tranh cau mày: “Cô ấy không nói muốn mua.”
Nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy, anh chủ động nói: “Con thấy cô ấy rất có chủ kiến, mua gì không mua gì đều rất rõ ràng.”
Du Thúy Lan lại một lần nữa cạn lời.
Bà hung hăng đấm ngực, đi vài vòng tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hazz, tại sao tôi lại sinh ra đứa con trai ngốc nghếch như vậy chứ?”
Du Thúy Lan giơ tay, chỉ vào bài vị ở chính đường: “Bố con cả đời lãng mạn với mẹ, ngay cả khi đi dạo trong thôn, lúc về nhà cũng có thể tự tay đan cho mẹ một chiếc nhẫn cỏ.”
“Con chẳng di truyền được một chút nào của bố con cả!”
“Chuẩn bị sính lễ, vốn là chuyện nhà chúng ta nên làm, con lại để con gái nhà người ta đi mua cùng, như vậy cũng thôi đi.”
“Đồ vật có giá trị như vậy, Vãn Vãn là con gái, tiêu tiền của nhà mình, chắc chắn con bé sẽ ngại không dám nói.”
“Nhưng đó là sính lễ, là để cưới một cô gái về, sau này sẽ sống cùng con cả đời. Một chiếc đồng hồ so với cuộc đời sau này của con bé, chẳng đáng là gì cả. Đến cái này mà con cũng không nghĩ ra sao?”
Du Thúy Lan thật sự rất muốn cầm cây chổi đánh con trai.
Chỉ là cơ bắp của con trai quá rắn chắc, bà đánh cũng tốn sức.
Lục Ứng Tranh nghe mẹ trách mắng, ở trong lòng tự kiểm điểm.
Hình như anh và Du Hướng Vãn đều quá xem nhẹ cuộc hôn nhân này, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của bố mẹ hai bên.
Họ thật sự mong anh và Du Hướng Vãn có thể sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.
Lục Ứng Tranh dâng lên một tia áy náy.
Nhưng anh cũng không còn cách nào khác.