Du Tiểu Phương mặc kệ những người khác kéo lại, mặc kệ bọn họ đang chế giễu hay trêu chọc, thất hồn lạc phách đi về nhà.
Du Hướng Vãn trốn sau gốc cây.
Cô khom người về phía trước, cố gắng nghe rõ hơn, nhưng thân thể một chút cũng không hề chạm vào thân cây.
Không còn cách nào khác, người mắc bệnh sạch sẽ chính là như vậy, vì muốn sạch sẽ luôn có những kỹ năng kỳ quái.
[Lục Ứng Tranh còn rất hiểu lý lẽ nha.]
[Coi như là nể tình anh ấy bênh vực cô, thôi được rồi, ngày mai cô sẽ ở trước mặt mọi người diễn nữa.]
[Cô đúng là dễ mềm lòng mà, đi đâu tìm được một cô gái tốt như cô chứ.]
Lục Ứng Tranh đi vòng ra sau Du Hướng Vãn, nghe được tiếng lòng này, bước chân anh khựng lại.
Hóa ra ngày mai cô còn định giở trò gì sao?
Thôi được rồi, anh bất đắc dĩ thở dài.
Dù sao anh nói giúp cô cũng không phải là vì muốn cô báo đáp, chỉ là làm những gì anh cho là nên làm, nói những gì anh cho là nên nói thôi.
Du Hướng Vãn đang âm thầm suy nghĩ.
Bỗng nhiên, vai cô bị vỗ nhẹ.
Tim cô như ngừng đập, cả người bất động.
Ai vậy?
“Sao thế, dám nhìn lén, không dám quay đầu lại à?”
Là giọng nói của Lục Ứng Tranh!
Biết là anh, Du Hướng Vãn liền thở phào nhẹ nhõm.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Lục Ứng Tranh đến gần cô lại khiến cô an tâm hơn những người khác.
Cô thậm chí còn có chút mừng thầm vì đó là Lục Ứng Tranh.
Giống như ở trước mặt Lục Ứng Tranh, cô có thể bộc lộ một khía cạnh khác của bản thân, thoải mái là chính mình.
Du Hướng Vãn lắc đầu.
Haiz, nghĩ nhiều như vậy làm gì, cô vốn dĩ cũng đang là chính mình!
Du Hướng Vãn vỗ ngực, xoay người lại.
“Anh dọa chết tôi rồi!”
Cô trừng mắt nhìn anh.
Lục Ứng Tranh nghiêm mặt nói: “Không làm chuyện gì trái với lương tâm, nửa đêm bị gõ cửa cũng không sợ. Cô đã làm chuyện gì trái với lương tâm sao?”
Du Hướng Vãn ưỡn ngực: “Tôi có thể làm chuyện gì trái với lương tâm chứ?”
[Còn không phải chỉ là nghe lén bị chính chủ bắt gặp thôi sao?]
Cô nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai, mới hạ giọng nói: “Chuyện trái với lương tâm nhất mà tôi làm, chính là kết hôn hợp đồng với anh đấy!”
[Chị đây rất quang minh chính đại biết không!]
Lục Ứng Tranh không moi được thông tin gì, vốn định cho qua chuyện này.
Ai ngờ, ngay sau đó, Du Hướng Vãn lại ném ra một quả bom lớn.
[Cho dù là xuyên đến đây, cũng là bởi vì chủ nhân cũ của thân xác này đã chết rồi.]
[Lúc đó Du Hướng Vãn ở trong phòng quá tức giận, không thở nổi.]
[Ngay cả cô cũng không biết tại sao mình lại xuyên vào thân thể của cô ấy, lại còn kế thừa ký ức và thân thể của cô ấy. Cô chỉ là trùng tên trùng họ với chủ nhân cũ của thân xác này mà thôi!]
[Hu hu hu, cô ở hiện đại sống rất tốt, có xe có nhà có tiền tiết kiệm, đến nơi này ngay cả thịt cũng phải ăn tiết kiệm.]
[Cũng may là bố mẹ và anh trai thật lòng đối xử tốt với cô.]
[Cô sẽ coi bố mẹ và anh trai như người thân ruột thịt của mình, sau này sẽ cho họ cuộc sống sung túc, thay chủ nhân cũ của thân xác này báo hiếu, gánh vác trách nhiệm của một người con gái.]
Lục Ứng Tranh co rút đồng tử.
Hóa ra là vậy!
Anh nhìn Du Hướng Vãn.
Du Hướng Vãn trước mặt, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Ngay cả bản thân Du Hướng Vãn cũng không biết tại sao lại như vậy, anh càng không thể nào biết được.
Chú Du và thím Hướng, còn có Hướng Thần đều không biết người thân thật sự của họ đã qua đời bởi vì tức giận với Ngưu Kiến Văn.
Nếu họ biết được, nhất định sẽ rất đau lòng.
Lục Ứng Tranh đã chứng kiến quá nhiều sinh ly tử biệt, anh có thể tự mình đối mặt, nhưng không muốn bạn bè và người thân của mình phải trải qua chuyện như vậy.
Anh thở dài.
Mọi chuyện đều là sự sắp đặt tốt nhất.
Du Hướng Vãn hiện tại, hiểu chuyện hơn trước kia, cũng khiến chú Du và thím Hướng vui vẻ hơn.
Có lẽ, đây mới là “quỹ đạo” đúng đắn của cuốn sách này?
Lục Ứng Tranh đột nhiên nghe được chuyện động trời như vậy, không khỏi ngẩn người.
“Sao anh lại nhìn tôi như vậy?” Du Hướng Vãn lùi lại một bước.