Rõ ràng trước đó còn nói là không có khả năng, tại sao đột nhiên lại nói muốn kết hôn?
Du Đại Dân sợ rằng đằng sau có ẩn tình gì đó.
Du Hướng Vãn và Lục Ứng Tranh nhìn nhau, dùng ánh mắt giao lưu.
Bọn họ dám công khai với bố mẹ, trước đó đã bàn bạc kỹ càng mọi chi tiết, đảm bảo tất cả thông tin, mọi chi tiết đều khớp với nhau.
Du Thúy Lan vui vẻ dẫn con trai rời đi.
Bà bỗng dưng có thêm một cô con dâu, đâu có gì phải nghi ngờ.
Bất kể hai đứa trẻ có ý đồ gì, thì việc bọn chúng muốn kết hôn là sự thật.
Chồng bà dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ rất vui mừng.
Vì vậy, việc đầu tiên khi về nhà, chính là Du Thúy Lan kéo con trai và con gái đi thắp hương.
“Nói chuyện này với bố con đi.” Du Thúy Lan vui vẻ nói.
Chưa đợi Lục Ứng Tranh lên tiếng, bà đã tự mình phỏng đoán.
“Ứng Tranh, con nói cho mẹ biết, có phải trước đó con liên tục phủ nhận là do Vãn Vãn đặc biệt dặn dò không?”
“Chắc chắn là lúc đó con bé vẫn chưa đồng ý, cho nên con không thể nói ra chuyện của hai đứa, đúng không?”
Du Thúy Lan tự mình bổ não ra một màn kịch tình yêu “Nàng chạy trốn, chàng đuổi theo, nàng khó thoát khỏi lưới tình“.
Lục Ứng Tranh: “...”
Anh biết nói gì bây giờ?
“Đúng vậy, chính là như thế.” Lục Ứng Tranh mặt không đổi sắc gật đầu.
Anh và Du Hướng Vãn cũng đã thương lượng ra một lý do thoái thác tương tự nhau.
Du Thúy Lan vỗ tay, tự hào nói: “Mẹ đã nói là mẹ nhìn không sai mà. Ánh mắt con nhìn Vãn Vãn, không trong sạch chút nào!”
Bà liếc con trai mình, giọng điệu vô cùng tự hào.
Lục Ứng Tranh hít sâu một hơi, thừa nhận: “Vâng, con nhìn cô ấy…”
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Con thường xuyên nhìn cô ấy.”
Cách một bức tường...
“Anh ấy thường xuyên nhìn con, nhìn qua nhìn lại, chúng con liền phải lòng nhau.” Du Hướng Vãn nói không chút chột dạ.
Đúng là Lục Ứng Tranh thường xuyên nhìn cô, nhưng không phải là ánh mắt trìu mến, mà là quan sát.
Cô đã phát hiện ra rất nhiều lần, cho nên mới có lần gặp gỡ trước đó để nói về hợp tác kết hôn.
Không có gì sai, chỉ là nói giảm nói tránh một số chi tiết mà thôi.
Lúc đầu, Hướng Hồng rất vui khi con gái và Lục Ứng Tranh đến với nhau.
Nhưng thái độ trước đây của con gái cho thấy con bé không có ý với Lục Ứng Tranh.
Bây giờ lại thay đổi.
Đúng là lật mặt còn nhanh hơn cả bánh tráng!
Điều này làm sao có thể khiến bà không nghi ngờ cho được?
“Hôm qua, hôm kia, thậm chí là sáng nay, con đều nói là không thể nào với Tranh Tử, tại sao đột nhiên lại tiến triển nhanh như vậy, còn muốn kết hôn?”
Người bố già Du Đại Dân cũng có chung một thắc mắc.
“Vãn Vãn, đừng có mà làm bừa.”
“Có phải con có chuyện gì khó nói? Hay là nghe phải tin đồn nhảm nhí gì rồi?”
“Hay là, bị chuyện của Ngưu Kiến Văn ảnh hưởng? Đừng lo lắng, bố mẹ, còn có anh con đều không để ý đâu. Cho dù con có ở nhà cả đời không kết hôn, chúng ta cũng đồng ý.”
Nghe vậy, Hướng Hồng trừng mắt nhìn Du Đại Dân một cái, nhưng cũng không phản đối.
Chỉ cần con gái sống tốt là được, không kết hôn cũng không sao.
Du Hướng Thần càng là kích động đi tới đi lui xung quanh Du Hướng Vãn: “Em gái, bố nói đúng, em đừng có nhất thời hồ đồ.”
“Bất kể người ngoài nói gì, anh trai cũng sẽ không ghét bỏ em.”
Du Hướng Vãn bình tĩnh liếc nhìn người anh trai không biết nói chuyện: “Anh còn muốn ghét bỏ em à? Em không ghét bỏ anh là may lắm rồi.”
Không thể phủ nhận, khi nghe người nhà nói cho dù cô cả đời không kết hôn cũng không sao, trong lòng cô thật sự rất ấm áp.
Tuy nhiên, cô vẫn kiên định với quyết định của mình.
Cuộc sống rất thực tế, chỉ có tình nghĩa thôi chưa đủ, phải có tiền tài.
Nếu cô ở lại trong thôn, đợi đến lúc thi đậu đại học, học phí, tiền xe cộ, đối với người nhà mà nói chính là gánh nặng.
Là một người trưởng thành, cô không thể để bố mẹ và anh trai gánh vác trách nhiệm này.
Cô phải tự mình gánh vác.
[Bố, mẹ, anh trai, đợi con 5 năm, đợi con kiếm đủ tiền, sau này con sẽ cho mọi người cuộc sống sung sướng!]