-------
Du Hướng Vãn ra ngoài đi dạo, tình cờ gặp cô bé nhà bên.
“Tiêu Tiêu!”
Cô vừa vẫy tay, cô bé liền ngoan ngoãn chạy tới, giống như một chú cún con đáng yêu.
“Chị Vãn Vãn.”
Du Hướng Vãn lại nhét cho cô bé mấy viên kẹo thỏ trắng.
Kẹo thời này nguyên liệu rất chất lượng, ăn rất ngon.
“Không nhận được đâu...” Lục Ứng Tiêu lúng túng.
“Đây là thù lao đi dạo cùng chị, em có muốn đi cùng chị không?” Du Hướng Vãn đưa ra lời mời.
Lục Ứng Tiêu biết đây chỉ là cái cớ của chị Vãn Vãn.
Nhưng cô bé vẫn gật đầu.
Hai người im lặng bước đi.
“Chị Vãn Vãn.”
Du Hướng Vãn cúi đầu nhìn cô bé, giọng nói cũng dịu dàng hơn vài phần: “Có chuyện gì vậy?”
Lục Ứng Tiêu ít nói chuyện với người ngoài, nhưng với người quen thuộc thì sẽ nói nhiều hơn một chút, cũng sẽ chủ động đặt câu hỏi.
Ví dụ như lúc này.
“Sau này chị có kết hôn không?”
Du Hướng Vãn bật cười, xoa đầu cô bé: “Em còn rất nhiều chuyện nha.”
“Câu hỏi này chị xin trả lời là, chị cũng không biết.”
Cô không vì Lục Ứng Tiêu còn nhỏ mà trả lời qua loa, mà chậm rãi nói.
“Chuyện tương lai, ai mà biết được?”
“Nhưng mà, chị có thể nói cho em biết rằng, đừng bao giờ kết hôn chỉ vì một câu nói của người khác.”
[Cô bé đáng thương này, số phận trong sách là tuổi thọ dừng lại ở tuổi thanh xuân, còn chưa kịp trải nghiệm những điều tốt đẹp của cuộc sống.]
[Hôm nay, để chị nói cho em biết thế nào là tư tưởng của phụ nữ hiện đại!]
[Hi vọng sau này em có thể sống đến cái thời đại cởi mở ấy!]
“Tiêu Tiêu, kết hôn không phải là chuyện nhất định phải làm trong đời, chỉ cần sống vui vẻ, kết hôn hay không thì có sao đâu?”
“Nếu muốn kết hôn, cuộc sống sau khi kết hôn nhất định phải tốt đẹp hơn cuộc sống trước khi kết hôn, nếu không thì kết hôn làm gì cho mệt.”
“Hôn nhân tốt đẹp là cả hai vợ chồng cùng nhau trở nên tốt đẹp hơn.”
Lục Ứng Tranh nghe được tiếng lòng của Du Hướng Vãn, thầm nghĩ, để Tiêu Tiêu tiếp xúc nhiều hơn với Du Hướng Vãn cũng không phải là không có lợi.
Như vậy cũng tốt, anh cũng hy vọng Tiêu Tiêu có thể sống tự tại.
Tuy rằng con người của Du Hướng Vãn… không ra sao, nhưng tâm lý rất tốt.
Du Hướng Vãn đã nhắc đến tương lai.
Vậy, có phải cô ấy đến từ tương lai không?
Du Hướng Vãn đã có một bài phát biểu đầy nhiệt huyết.
Cô bé Lục Ứng Tiêu dùng cái đầu nhỏ xinh xắn của mình suy nghĩ.
Cuối cùng đưa ra câu hỏi từ sâu trong linh hồn: “Vậy, chị Vãn Vãn cảm thấy kết hôn với anh trai em, cuộc sống sẽ không tốt hơn bây giờ sao?”
Du Hướng Vãn: “…”
Cô bé này vẫn chưa bị cô lừa dối.
“Tiêu Tiêu, em còn nhỏ, nam nữ kết hôn không phải cứ một nam một nữ là có thể kết hôn được đâu, trong đó còn liên quan đến tình cảm nữa.”
Du Hướng Vãn nói: “Chuyện tình cảm, phải xem duyên phận.”
“Em xem trong thôn nhiều anh chị như vậy, cũng đâu phải anh nào cũng kết hôn với chị nào được định sẵn đâu, đúng không?”
Trong mắt Lục Ứng Tiêu có chút thất vọng: “Anh trai cũng nói em còn nhỏ.”
Còn nhỏ thì không hiểu chuyện sao?
Lục Ứng Tiêu hơi muốn mau lớn một chút.
Du Hướng Vãn thấy Lục Ứng Tiêu còn nhỏ như vậy mà cứ nhắc đến chuyện kết hôn, có chút lo lắng.
[Cô bé này, mới mười một mười hai tuổi đầu, đã suốt ngày kết hôn kết hôn, không ổn chút nào.]
[Sau này sẽ không biến thành đứa con gái chỉ biết yêu đương đấy chứ?]
[Đều là con gái với nhau, mình nhất định không thể để mầm non tổ quốc bị đầu độc bởi tư tưởng thối nát được, không được, mình phải thăm dò cô bé một chút, để em ấy tự lập tự cường, chăm chỉ học hành, nhất định không thể lấy việc kết hôn làm mục tiêu được.]
Lục Ứng Tranh vốn định đi gọi em gái về.
Nghe được tiếng lòng của Du Hướng Vãn, anh suy nghĩ một chút rồi dừng bước.
Phải công nhận, lời này của Du Hướng Vãn rất đúng.
Làm anh trai, anh cũng không muốn em gái mình từ nhỏ đã muốn kết hôn.
Con gái cũng có thể tạo dựng sự nghiệp, sống tự do tự tại.
Lục Ứng Tranh ngồi trên phiến đá lớn trong sân.
Mấy ngày nay, cuộc sống của anh còn “kỳ diệu” hơn cả một năm qua cộng lại.